Khi nhắc đến Hàn Mặc Tử mọi người nghĩ ngay đến “Đây Thôn Vĩ Dạ” một trong những bài thơ hay và nổi tiếng, bất hủ theo thời gian. Ngoài ra, ông có nhiều chủ đề thơ rất hay về tình yêu lãng mạn, đặc biệt ông mượn ánh trăng để thiện những bài thơ tình. Cũng là trăng, chỉ trong khoảnh khắc, trăng của Hàn Mặc Tử có những tâm độ cực kỳ khác nhau: trăng vừa là người yêu, là cõi mộng mà thoắt đấy, trăng đã trở thành yêu ma, thần chết.
Khi nhắc đến Hàn Mặc Tử mọi người nghĩ ngay đến “Đây Thôn Vĩ Dạ” một trong những bài thơ hay và nổi tiếng, bất hủ theo thời gian. Ngoài ra, ông có nhiều chủ đề thơ rất hay về tình yêu lãng mạn, đặc biệt ông mượn ánh trăng để thiện những bài thơ tình. Cũng là trăng, chỉ trong khoảnh khắc, trăng của Hàn Mặc Tử có những tâm độ cực kỳ khác nhau: trăng vừa là người yêu, là cõi mộng mà thoắt đấy, trăng đã trở thành yêu ma, thần chết.
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn hiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Thơ về mây trời cũng là chủ đề thường được nhắc đến bên cạnh gió, trăng. Với các thi nhân, mỗi hiện tượng tự nhiên đều có những sắc thái riêng có thể sử dụng để mô tả cảm xúc, tình cảm trong những áng thơ của mình.
Để cho cô Tấm nhẹ nhàng bước ra
Để cho cu Tí dâng quà biếu ông.
Để cây mang nặng uốn cong vòm trời.
Đêm rằm tỏa sáng muôn lời múa ca.
Yêu thương mẹ gọi luôn là bé Trăng!
Vẫn còn rất nhiều bài thơ hay được cập nhật tại Thepoetmagazine. Bạn có thể theo dõi để biết thêm nhiều áng thơ cảm xúc về trăng, trời, gió, phong cảnh thiên nhiên, đất nước.
Giữa đêm thâu, lòng chợt thương ai? Tim đập khắc khoải, tiếng thở dài. Trăng đêm lạnh lùng, vai bờ hờ hững Dáng trang đài bóng trắng êm đềm.
Kỷ niệm rơi đầy trên bóng trời tím, Nhớ thương người, mảnh trăng xưa kỷ niệm. Trăng đêm lạnh màu sương khói biếc, Một kiếp người, lãng đãng buồn tênh.
Bản gốc: Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương.
Bản dịch thơ: Ánh trăng sáng bên đầu giường, Ngỡ như mặt đất phủ sương bốn bề. Ngẩng đầu trăng thực như mê, Cúi đầu chợt nỗi nhớ quê ngập lòng.
Nhớ lời anh nói những câu hẹn thề
Để cho ngọn gió ghé xem những gì
Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi
Trong đêm không ngủ… lạy trời quên anh
Ánh vàng lấp lánh, lòng buồn ơi Thổn thức nhớ mãi, người thân quen đó Bóng ai bên kia, chẳng quên lời hứa Lòng mong chờ mãi, chẳng tìm thấy vui.
Trăng ơi, khi tỏa và khi mờ Một bóng bơ lạnh lùng, nơi này lẻ loi Trăng vờn mây núi, hòa mình chập chùng Riêng ta, nỗi nhớ nhung ngút ngàn đong đầy.
Một mình, bước chân lang thang Trăng vàng lẽo đẽo trên đầu, đi bên ta Người buồn, trăng chẳng trong veo Khi tròn, khi khuyết, khi treo, khi chìm.
Trăng non, trăng khuyết, trăng gầy Trong không gian tĩnh lặng, thuyền lặng lẽ dưới trăng Vành vạnh, tròn vành vạnh, vầng trăng nở rộ Tình em trong trẻo như ánh trăng ngày rằm.
Thường trăng úp mặt xuống đêm đen kịch tính Rơi lệ nhỏ dưới ánh sáng đèn sao lấp lánh Trăng nguy nga, hình bóng thiếu nữ kiêu kỳ Vú non tơ ẩn mình trong bức vải mây vàng.
Tóc trăng vuốt nhẹ mênh mang xuống đất trần Muôn tơ sáng rực thành hoa nắng rơi Một ngày hoa kết thành trái cấm ngọt ngào Ăn mãi không đủ, thiếu vắng, ta mãi yêu.
Những ngày trăng thức lúc bình minh về Đỏng đảnh lắm, ta vẫn kiên nhẫn đợi Dây tơ sáng quấn quanh tóc ta làm rối Ta thì tròn trĩnh, trăng lại gầy thêm chút.
Chén rượu lẻ bóng đêm, nguyệt soi sáng Góc thềm huyền bí, hương tình say mê Đìu hưu nhỏ đau lòng, quạnh quẽ cô phòng Nỗi nhớ uất hận, đêm trắng thay đổi Hòn đảo tửu nhạt nỗi buồn lẻ loi Bia nồng, hồn bay, đời vui mơ ước Chốn này, mình ta giữ, níu bóng đêm.
Vầng trăng ngang trời bắt lấy tôi Em tôi, mảnh hồn mơ màng chơi vơi Kéo mảnh hồn phiêu, tay níu tin yêu Yêu vọng, về, hờn trăng, hồn bay về.
Cánh diều bay tự do ven đê Tóc em tung bay, bước chân chạy theo Gió thoảng nhẹ đưa mùi hương êm Mắt Huyền ngơ ngác, trong veo dỗi hờn.
Bài ca vọng vẳng giữa đêm thanh sơn Tóc em bớt tuổi hờn, nhẹ nhàng buồn Lả tai khẽ đọng môi mềm êm Quên đi những giấc mơ, níu giữ giờ.
Lữ khách đường xa một chuyến phiêu bạt Ghé vào quán trọ, ngủ giữa cơn sóng lạ Độc hành gió sương làm đời bay bổng Đêm lạnh, nằm nghe mưa tiếng nhỏ xôi xa.
Khơi lại niềm riêng, giọt nhớ từ xa xưa Cô chủ dáng thanh tao, khăn tím đẹp đẽ Nắng mơn da, tiếng ngọt ngào như dáng cô Bỗng nhiên hồn ta trôi theo dòng ký ức.
Cho mây lặng lờ, cho nước ngất ngây
Cho vì sao rụng xuống mái rừng say
Suối gì trong trắng vẫn đồng trinh
Một mai tôi chết bên khe Ngọc Tuyền
Chắp tay tôi lạy cả miền không gian
Tôi hoảng hồn lên, giận sững sờ.
Thơ ngắn về gió chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc. Có lúc gió thật dịu êm cũng đôi khi là sự mạnh liệt, mạnh mẽ.
Thơ hay về trăng cho thiếu nhi thường có số chữ ít, câu từ ngắn gọn, dễ nhớ.
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa tình yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Hư thực làm sao phân biệt được?
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Không một tiếng gì nghe động chạm
Lòng ta tản khắp bốn phương trời
Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng
Muôn sợi hương trầm bay bối rối
Muôn vàn thần thánh sống cao sang.
Giây phút ôi chao nguồn cực lạc
Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.
Dưới ánh sáng trắng ngần của Hằng Thử xem ai bằng bản thân chúng ta? Thảnh thơi ngồi trên lầu mát nhìn Nghìn vàn tâm sự trôi như dòng sông Càng cao, càng tỏa sáng, càng vươn lên Trăng ơi, hãy ghé qua đỉnh đồi xem hoa Tình yêu đã gặp lại trong ta Đêm nay, vẻ đẹp của bản thiên nhiên Sao mà ngậm miệng làm đẹp hơn? Nhiều lời dặn dò, nỗi niềm tóc mây Nhưng trăng khéo léo lướt nhẹ Vì trăng, chúng ta ngồi đợi suốt đêm Muốn bay cao đến tận cung trời Kéo vầng trăng xuống, kết duyên châu trần.
Trăng buồn hỏi gió, điệu đà đâu? Trăng ôm mối sầu, tương tư chơ vơ. Mây cười khẽ khàng, ậm ừ bay cao. Thực hư thế nào, lòng trăng đắm say.
Ngồi trên đỉnh núi cổ thụ Trông ra, trăng buồn, nghẹn ngào thương xót. Gió thổi rì rầm khắp nơi Trăng ở lại, cô đơn một mình nhớ thương.
Nhìn dòng nước lung linh lẻ loi Bóng mình phản chiếu, hư hao bất tận. Gió ơi, gió hãy đi xa Để trăng ở lại, một mình trải lòng.
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa trăng ngắm nhà thơ.
Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,
Rằm xuân lồng lộng trăng soi, Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân. Giữa dòng bàn bạc việc quân, Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.
Đêm thu không đệm cũng không chăn, Gối quắp, lưng còng, ngủ chẳng an; Khóm chuối trăng soi càng thấy lạnh, Nhòm song, Bắc Đẩu đã nằm ngang
Trước cửa lính canh bồng súng đứng, Trên trời trăng lướt giữa làn mây; Rệp bò ngang dọc như thiết giáp, Muỗi lượn hung hăng tựa máy bay;
Trung thu trăng sáng như gương Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng Sau đây Bác viết mấy dòng Gửi cho các cháu tỏ lòng nhớ nhung…
Hình ảnh ánh trăng trên quê hương được rất nhiều tác giả đưa vào trong thơ ca của mình tạo nên những tác phẩm hay tuyệt vời. Có rất nhiều sáng tác thơ về trăng quê bất hủ, nổi tiếng như bên dưới.